TÔI MƠ
Trong những nụ cười của tôi , nụ cười khô đắng chát khô rát bờ môi buốt đau , khi không còn nghe về người ta .....và trong tôi tự hỏi lòng mình vì sao ? chỉ có em , những ngừơi đời mới hiểu biết , thông cảm và trả lời , những tháng năm không còn nghe được tiếng cười trong trẻo của em, của con trẻ , những câu hò ru của mẹ , những chuyện tám thường ngày của mọi người . Tôi đành lòng quay lưng đi chỉ vội để lại mọi người một lời xin lổi , tôi đả thấm thía của nổi bất hạnh của nước mắt chảy vào cổ họng nghẹn ứ đầy cô độc .Từ nhỏ trong những tháng năm sau này tôi luôn sống trong sự nghi kỵ của mọi người .Buồn tủi trong lòng đầy bất hạnh , nhưng vẩn vui tươi trơ mặt với đời để sống trong nổi im lặng bơ vơ lạc lõng .Tôi không dám trách ai , nhưng tôi biết trách ai đây ? Bác sĩ ; cha mẹ ; ông trời không cho tôi được nghe và cảm nhận được tiếng nói ! ngồi úp mặt xuống bàn , tôi lại mơ ...