NẾU NHƯ....    
                    

Gửi em thân yêu!          

Và thế đó, qua rồi những ngày tháng tám, tháng tám cho mơ non, cho chân đan rất nhẹ, cho hồng rưng rưng chín đỏ yêu thương, tháng tám tròn trăng mưa giăng trên môi mắt, tháng tám đốt cháy, tháng tám mơ say và tháng tám mang vết thương đời diễm ảo.

Một chiều mênh mông buồn, gió buồn từng cánh mỏng, một hồn mưa gió đổ, có gì đó qua đi, hụt hẫng rơi cuối một chiều sâu, có gì hiện hữu giữa cõi đời hư ảo này, có gì không hả em hay năm tháng chỉ là vết thương đời.

Ngày đi, đêm đến, tháng năm qua, tình yêu chỉ là gió xanh xao bay qua đời người mà anh như chiếc lá thu phai quay quay giữa dòng thu phong đó, một lần nhìn lại để nghe nhói đau vỗ về, nói gì, chia những gì bây giờ nhỉ. Đã bao lần chấp nhận triều dâng, đón sóng vỗ từng nhánh hư hao thế sao chiều nay, hồn chùng xuống như cung đàn lỗi điệu, thèm một vòng tay, thèm môi hôn giông gió.

Còn gì trong chiều nay có chăng tiếng thở dài miên viễn, chút gió mưa thật khẽ giữa hồn đã quá đủ khơi dậy nỗi đớn đau mù lòa, tại sao tình yêu đến, đến làm chi giữa vụn vỡ cõi đời, trăng sao ơi thả làm chi những ánh vàng diệu vợi cho điên mê mặt nước trùng xa, tình yêu thật gần như ngủ ngoan trong tầm tay nhưng ngàn xa cánh mỏi, anh đi bằng những bước mộng du, đi để nhận lấy một ngày không xa nào đó một thương tích ngọt ngào dấu yêu.

Anh đã đón nhận với đam mê, với cuồng si nghiệt ngã, ngày mai chỉ là chuỗi mịt mờ hư ảo, ngày mai là mưa giăng kín nẻo yêu thương, yêu đi, yêu bất chấp dòng đời, yêu cho một ngày xuôi xuống thôi luyến tiếc đam mê, yêu cho ngàn sau còn thèm gọi tên nhau.

Những nhói đau xin một lần lắng đọng, môi gượng cười đi có hề chi dòng lệ máu tâm can, ngủ đi, ngủ mãi những đốt cháy, những thèm khát có nhau, vẫn chung một ngày, vẫn chia cùng nhật nguyệt nhưng mỗi yêu thương tiềm ẩn đớn đau riêng, nỗi xót triều dâng hôm nay mang tên em, mà anh bước vào hồn bằng những bước nhẹ nhàng tàn phá, bằng từng bước nồng nàn yêu đương.

Có lẽ, chẳng bao giờ em đọc những dòng chữ này đâu, anh chỉ muốn mang nụ cười đến chia cùng em thế nhưng em ơi, chiều nay nụ cười bỏ anh đi xa tít cõi nào, chỉ còn lại lời thầm gọi vô âm, còn lại chút nghẹn ngào trôi theo dòng nước mắt, chảy đi, trôi đi, những mong sao tìm gặp cuối đường mơ chút yên bình hư ảo, cho hồn run từng nhịp hư hao, biết không!

Nhớ thương như vượt qua ý niệm về thương nhớ, nghe đau đau, nghe vỡ tung giữa dòng mộng mị mù loà, làm sao em biết anh thèm lắm một vòng tay, một lần thôi nhìn tóc ngả trên vai, có mơ, có ước nhiều lắm không hả em, nơi xa xa đó, chẳng bao giờ em biết hồn anh đau, chẳng bao giờ em biết thương đau giữa hồn anh giông gió, mà biết để làm gì, ta quen nhau, đến với nhau qua nụ cười. Thôi, ngủ yên đi nỗi xót cho ta còn tìm thấy nụ cười dù gượng gạo chia nhau.

 

Như một chia sẻ giữa hư không, thêm một lần ngồi đây ghi lại từng cảm nghĩ giữa chiều trang rộng cô miên. Nghĩ đến những nụ cười ngày qua rồi tìm gặp ở đó chút mật ngọt cõi đời, nghĩ xa hơn hôm nay, lại tìm thấy trong vòng tay nghìn hụt hẫng. Giữa em và anh có bao nhiêu ngăn cách, anh đã buồn, buồn nhiều lắm em biết không, tiếng yêu em trao thật dễ thương, tinh khiết của lần đầu biết đến yêu thương, lời yêu anh ngỏ đã rơi theo nước mắt, như một lời tự thú buồn tênh

Bây giờ mưa giữa đời nhau, trầm buồn hay nức nở theo từng tiếng nấc nghẹn dâng nhanh, nước mắt nhau như triều dâng, nỗi buồn như đêm đen vây quanh. Xa nhau, mất nhau thật rồi sao, cuộc đời với thật nhiều khắc nghiệt, tình yêu có là gạch nối giữa khác biệt dòng đời?

Từ một ngày xa lắc anh đã biết, biết đôi tay thừa không giữ được ước mơ. Nhớ, thương rồi thầm kín như con ốc mượn hồn, em là hồn và anh chỉ là chiếc vỏ khô cằn đó, là gánh nặng mang giữa dòng đời, biết nói gì, chia nhau những gì bây giờ nhỉ, ngày cất tiếng yêu thương đã miên man nước mắt, đã bao lâu chôn kín ngỏ làm chi cho đời thêm ngỡ ngàng, đau thương.

Một đêm trăng thật sáng, một đêm bên nhau níu kéo từng phút giây như sợ ngày đến sẻ không còn thấy nhau, từng nụ hôn nồng cháy mang ít nhiều giông bão nụ hôn cuối trao nhau. muốn nói thật nhiều nhưng ngôn từ vô nghĩa; giữa thinh không hôm nay, giữa lặng yên sau nầy liệu chúng ta còn cảm nhận được nhau chăng trong lũng nhớ trùng trùng lưu ảnh.

Muốn gởi hồn vào vần thơ như những ngày miên man thương nhớ thế mà hôm nay, những cảm xúc không mù chân luyến nhớ, những xúc cảm dường hóa thạch trong tâm, nặng thật nặng sầu mang, còn những tiếng thở dài tiếp nối gởi theo mây ngàn bay, bay đi, bay mãi về phương ấy nhắn dùm ta đôi lời nhớ thương, đau!

Lời đâu cho tháng chín, có gì đâu ngoài xa xót cô miên, hồn gánh mãi những niềm đau dã thú, không âm vang, không hoang đường mộng mị, thời gian trôi trên từng tiếng thở dài, đừng khóc nửa tháng tám yêu thương, đừng trở giấc những ngày đầu tháng chín cho ta tìm thấy dù vu vơ nghĩa yên bình.

Tháng chín đến bằng dãi nắng ngả dài ngoài khung cửa, những hạt nắng ngày nào đỏ ước mơ, có gì đó xanh xao chờ đợi, có gì đó gãy đổ hư vô, không là gì cả những nhói đau và không là gì cả những lời tự dối, như dòng sông từ bỏ phù sa, như mây ngàn ngừng trôi buông gió thoảng, buồn thật đầy ôm không hết trong vòng tay, tháng chín đến trong ngất lịm, men từ biệt còn chếch choáng thương đau, uống đi những chén đắng đời người, có gì tồn tại mãi không nhỉ sao tầm tay xa cách vạn tình ngâu.

Tháng chín, môi hửng hờ khép lại, bao yêu thương không ngỏ được thành lời, những mong ngủ vùi ở một góc lãng quên đời để đừng bao giờ biết, hồn vẫn, mãi rực lửa yêu đương.

 

                                                                    travel...