Truyện ngắn:

Nỗi nhớ mùa đông

Cái lạnh đầu mùa se se nỗi nhớ. Mùa đông sau giấc ngủ dài chợt tỉnh níu bờ vai. Hạt sương mỏng buổi tinh mơ đậu mềm trên nhánh cỏ

Bóng nước lắng trong soi hình hài kỷ niệm…Đưa ta về những năm tháng của mùa đông. Con đường làng quanh co uốn khúc, những cây cầu lắc lẻo bắc qua kênh Ngày ấy tôi vẫn còn là đứa  bé ngây thơ, hiếu động Tôi là đứa bé yếu ớt, nhỏ nhắn, chẳng phụ giúp gì được với gánh hàng kẽo kẹt nặng trĩu trên vai của mẹ. Khi mùa đông về, cái lạnh níu vai, nhưng mẹ vẫn thức khuya dậy sớm để kịp lấy hàng đi bán. lạc lõng giữa tiết trời se lạnh của mùa đông.  cây lá cũng im lìm đứng lặng 

Nhưng mùa đông vẫn thế! Mùa đông vẫn êm đềm dìu dịu, chỉ vừa đủ để cho ta cảm nhận vào lòng vị ngọt của thời gian. Bởi trong tôi thời gian đi qua không bao giờ trở lại. Nhớ những nẻo đường quê quanh co uốn lượn, nhớ gánh hàng kẽo kẹt của mẹ những ngày thơ và nhớ cả mùa đông Năm tháng cứ miệt mài, mẹ tôi giờ tóc đã pha sương. Tiếng rao xưa giờ cũng đã chìm vào ký ức…