BỨC TRANH & NÉT CHỮ & TÔI MƠ.....
(Viết ngắn 100 chữ )
BỨC TRANH >
Sáng ngã ba chợ Bến Thành .Đèn đường bật tắt .Xe công an Phường bổng xuất hiện .Có tiếng người la inh ỏi .Còi xe như thúc giục .Bà cụ bán hàng rong đang băng qua đường luống cuống trượt chân . mớ cóc , ổi... chạy tung tăng .
Mọi người chặc lưỡi tôi nghiệp nhưng ai cũng vội vì cơn mưa sáng đang vần vũ kéo đến .Phải chi tôi không bận bưng vài ly cà phê ....
Bên kia đường , có cậu bé hớt hãi với xấp vé số , nài nỉ mời khách . Chợt nó chựng lại ,khom xuống nhặt giúp bà cụ Bức tranh sáng tuyệt đẹp ! Và tôi , mọi người trở thành nền của bức tranh ấy .
Năm tháng qua dần với bao lo toan bộn bề .Thay những cánh thư là đôi dòng tin nhắn ,những dòng email gởi em , em vẩn đọc nhưng với nét mặt buồn .
Trong thâm tâm , em vẩn mong chờ anh viết những cánh thư hơn , để em nhìn nét chữ thương nhớ của anh . ( Viết ngắn 100 chữ )
Tôi mơ
Trong những nụ cười của tôi , nụ cười khô đắng chát khô rát bờ môi buốt đau , khi không còn nghe về người ta .....và trong tôi tự hỏi lòng mình vì sao ? chỉ có em , những ngừơi đời mới hiểu biết , thông cảm và trả lời , những tháng năm không còn nghe được tiếng cười trong trẻo của em, của con trẻ , những câu hò ru của mẹ , những chuyện tám thường ngày của mọi người . Tôi đành lòng quay lưng đi chỉ vội để lại mọi người một lời xin lổi , tôi đả thấm thía của nổi bất hạnh của nước mắt chảy vào cổ họng nghẹn ứ đầy cô độc .Từ nhỏ trong những tháng năm sau này tôi luôn sống trong sự nghi kỵ của mọi người .Buồn tủi trong lòng đầy bất hạnh , nhưng vẩn vui tươi trơ mặt với đời để sống trong nổi im lặng bơ vơ lạc lõng .Tôi không dám trách ai , nhưng tôi biết trách ai đây ? Bác sĩ ; cha mẹ ; ông trời không cho tôi được nghe và cảm nhận được tiếng nói ! ngồi úp mặt xuống bàn , tôi lại mơ ...
GÁC TRỌ
In : H
Tags: buctranh